Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Từ biệt thự biển, nhà thờ họ đến khối tài sản khổng lồ của gia đình Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc



Giữa lúc cả nước đang sục sôi với các đại án tham nhũng, thì Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bỗng năng nổ xuất hiện như vì sao sáng trên các phương tiện truyền thông. Ông liên tục ra những chỉ đạo trên mọi lĩnh vực, bất kể có thuộc chức trách, nhiệm vụ của ông hay không, từ tham nhũng, giao thông, y tế, giáo dục… đặc biệt lần nào ông cũng hô hào rất to: sẽ tuyên chiến với tham nhũng, cần phải quyết liệt, cần kiểm tra, xử lý nghiêm minh cán bộ bao che cho buôn lậu, sản xuất hàng giả...

Với khẩu khí bừng bừng, tưởng đâu ông sẽ lăn xả ngay vào trận chiến với “giặc nội xâm”, té ra chỉ là ngôn ngữ kiểu chèo đò qua sông rồi bỏ lái. Hiệu quả từ khẩu hiệu chống tham nhũng của ông Phúc đâu chưa thấy, chỉ thấy... từ khi ông làm Phó Thủ tướng đến nay đã bảo hộ vững chắc cho cả dòng họ tranh giành được vô số các mảnh đất vàng, những hợp đồng và cơ hội làm ăn béo bở, từ đó gây dựng nên đế chế gia đình, với khối tài sản trị giá hàng tỷ USD.

Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, ngoài căn nhà nho nhỏ ở số 58 Nguyễn Thị Minh Khai, Đà Nẵng được ông trưng ra làm bình phong cho thiên hạ thấy mình thanh cao, còn vô số các biệt thự khác như: căn Villa số E9 rộng 373m2 tại khu du lịch Ocean Villas; biệt thự Vincom Village 04/29 Hoa Sữa, Hà Nội; căn hộ 59 Ngô Tất Tố, Q.Bình Thạnh, TP.HCM); căn hộ T1-0507 Ruby, Saigon Pearl... thì ông đều cho người nhà đứng tên; Nhà thờ họ ở số 49 Phan Kế Bính - Đà Nẵng được xây dựng hoàn toàn bằng các loại gỗ quý, điêu khắc, trạm trổ tinh vi, lại được trùng tu thường xuyên để đảm bảo cho sự tiến thân trong sự nghiệp của ông; hàng loạt các tài khoản chìm trong ngân hàng, tập đoàn... đều được ông Nguyễn Xuân Phúc ém nhẹm bằng nhiều hình thức.

Sau thời gian dài đâm chém trên cái ghế Viện trưởng VKSND TP. Đà Nẵng, ông anh ruột Nguyễn Quốc Dũng lại được cậu em (Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc) chống lưng để vơ vét trong lĩnh vực xây dựng. Công ty TNHH Nguyễn Quốc Dũng (198 Trần Phú, Q. Hải Châu, Tp. Đà Nẵng) chính là nơi để vợ chồng ông Dũng vươn vòi bạch tuộc hút các dự án màu mỡ tại mảnh đất miền Trung này.

Nhưng dù sao, con cái vẫn được tin tưởng hơn là anh em, vợ chồng cô con gái rượu Nguyễn Thị Xuân Trang (sinh năm 1986) và chàng rể Vũ Chí Hùng (sinh năm 1979) mới chính là là những kẻ được Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chọn mặt gửi vàng…


Vợ chồng Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Trần Thị Nguyệt Thu và Vũ Chí Hùng, Nguyễn Thị Xuân Trang - những tay hòm chìa khóa của ông trong một chuyến tạ lễ.
Vũ Chí Hùng thuộc diện gia đình chính sách, được hưởng ưu đãi của chế độ nên được Nhà nước cho đi du học nước ngoài tại Mỹ (1997-2003), Anh (2003-2007). Khi về nước, Hùng lận đận làm nhân viên quèn tại công ty CP Chứng khoán VNDirect. Vận mệnh đổi thay, khi năm 2008, Hùng chinh phục được Nguyễn Thị Xuân Trang, ái nữ của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và được kết nạp vào Đảng. Từ đây cuộc đời của Hùng bước sang trang mới, dưới sự phân công và bảo trợ của bố vợ, Hùng được cắm ngay vào mảnh đất màu mỡ của Tổng Công ty CP Dịch vụ Kỹ thuật Dầu khí Việt Nam (PTSC) với chức danh Phó phòng Quản lý vốn và Đầu tư tài chính – Ban Tài chính. Sự nghiệp lên như diều gặp gió, tỷ lệ thuận với khối tài sản khổng lồ mà Vũ Chí Hùng đem về Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc...


Gia đình Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và nhiều đại gia góp mặt trong đám cưới Vũ Chí Hùng – Nguyễn Thị Xuân Trang ngày 24/9/2009

Thực hiện định hướng của bố vợ và sự bảo trợ của các đại gia được Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ định, từ khi về nước đến nay, Vũ Chí Hùng đã thay mặt Phó Thủ tướng thực hiện hàng loạt các phi vụ thâu tóm, đầu cơ tài chính:

Từ năm 2007 đến nay, với vai trò nắm tài chính của PTSC, Vũ Chí Hùng đã “lách” được46,69 tỷ đồng từ công ty Cổ phần Phú Thạnh Mỹ. Trong đó, Hùng gửi gắm ông Trần Công Tấn (em vợ Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc) đứng tên 36,69 tỷ đồng và tặng riêng cho bố ruột là ông Vũ Chí Kiên số tiền 10 tỷ đồng.

Năm 2010, trên quê nhà Quảng Nam của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, chàng rể Vũ Chí Hùng thâu tóm được dự án “Khu phố chợ Điện Nam Trung” (Khu đô thị Điện Nam - Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam) trên danh nghĩa hợp tác với đối tác “ma” mang tên công ty TNHH MTV Đầu tư và Xây dựng Nguyên Thịnh Phát (do ông Trần Công Tuấn, cũng là em vợ Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đứng tên) với tổng số vốn 79,65 tỷ đồng.

Năm 2013, Vũ Chí Hùng cùng tay trong Nguyễn Văn Hoan (PTSC) mở Công Ty TNHH Thương mại - Tư vấn Đầu tư H&H, cho Vũ Ái Hương (em ruột Hùng) đứng tên, ngay sau đó thâu tóm 30% cổ phần công ty cổ phần Đầu tư Xây dựng Thái Hưng và thực hiện hàng loạt dự án “ma” nhằm rút tiền từ PTSC.

Từ năm 2013 đến nay, vợ chồng Vũ Chí Hùng, Nguyễn Xuân Trang tiếp tục mở hàng loạt các công ty nhằm hứng dự án và đầu cơ: Công ty CP Khoáng sản Bắc Trung Nam, Công ty TNHH phân phối SNB, Nhà hàng Sen Đông Dương (TPHCM),…

Tháng 3/2014, Vũ Chí Hùng tiếp tục được Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gửi gắm vào Bộ Tài chính với chức danh Phó Vụ trưởng, Vụ Quản lý Thuế doanh nghiệp lớn thuộc Tổng cục Thuế - một nơi mà ai cũng biết là cực kỳ béo bở khi có đủ cả quyền lẫn tiền. Sau 8 năm lập thân vào nhà Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Vũ Chí Hùng đang sở hữu giúp bố vợ những khối bất động sản:

1.600m2 đất tại TPHCM (600m2 tại Q2 và 1.000m2 tại Q9).

Biệt thự Vincom Village 04-29 Hoa Sữa, rộng 340m2 tại Long Biên, Hà Nội (theo giấy tờ là do ông Nguyễn Xuân Phúc tặng).

Nhà mặt tiền tại số 29A Đồng Khởi, Q. 1, TPHCM.

Căn hộ rộng 260m2 tại Chung cư 59 Ngô Tất Tố, Q. Bình Thạnh, TP.HCM (cũng do ông Phúc tặng - theo giấy tờ) .

Căn hộ 1A12-5, khu phố Garden Court, Phú Mỹ Hưng, TPHCM.

Căn hộ T1-0507, chung cư Ruby, Saigon Pearl, TPHCM (do ông em vợ Phó Thủ tướng là ông Trần Công Tấn đứng tên giúp).

Căn hộ số W511, Khu căn hộ Golden West Lake số 162A Hoàng Hoa Thám, Q. Ba Đình, Hà Nội, rộng 218m2.

Căn hộ rộng 180m2 tại Chung cư tại Hoàng Đạo Thúy, Hà Nội.

Căn hộ rộng 127m2 tại Parkson Hùng Vương, 126 Hùng Vương, Q. 5, TP.HCM.


 Nhà mặt tiền tại khu đất “kim cương” 29A Đồng Khởi, Q. 1, TP.HCM, nghe đâu Lý Nhã Kỳ cũng nhờ Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc mà có được 1 căn để mở shop trang sức trên cùng con đường này

Chỉ tính riêng căn Biệt thự Vincom Village và Căn hộ tại Chung cư 59 Ngô Tất Tố mà Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gửi gắm chàng rể đã có trị giá trên giấy là 40 tỷ đồng. Số tiền lớn khổng lồ đó ở đâu ra với sự liêm khiết mà ông Phó Thủ tướng thường rêu rao?


Ngôi Biệt thự Hoa Sữa 04-29 nguy nga tại Vincom Village, Long Biên, Hà Nội, giá 26 tỷ, do ông Nguyễn Xuân Phúc gửi gắm cho vợ chồng con gái.


Bên trong căn hộ siêu sang tại Khu Golden West Lake số 162A Hoàng Hoa Thám, Ba Đình, Hà Nội

Mời độc giả tận mục sở thị bản scan tờ kê khai tài sản, thu nhập của Vũ Chí Hùng vào cuối năm 2013:



Bản kê khai tài sản của Vũ Chí Hùng ký ngày 12/12/2013: Ngoài bất động sản và những khoản qua mặt bố vợ để ký gửi người nhà làm vốn phòng thân, Vũ Chí Hùng còn sở hữu công khai 34.5 tỷ đồng tiền mặt, 9 tỷ cổ phiếu và nhiều tài sản giá trị khác.

Chỉ nói riêng về cổ phiếu, theo bản khai Vũ Chí Hùng chỉ khai có 9 tỷ, chắc là anh ta quên mất tài khoản số 045C105986 tại công ty cổ phần chứng khoán Dầu khí trị giá 20,89 tỷ đồng và 22,6 tỷ đồng (321.800 cổ phiếu) tại công ty cổ phần Nước Khoáng ĐaKai, chưa kể 3 căn hộ siêu sang Hùng cũng quên khai báo cũng như khoản tiền 28,67 tỷ đang nằm ở Ocean Bank…

Thật quá sức tưởng tượng, từ 2 bàn tay trắng khi về nước, chỉ sau 8 năm làm rể của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Vũ Chí Hùng đã vơ vét được khối tài sản có giá trị chí ít là 500 tỷ đồng, mà đấy mới chỉ là chàng rể, chưa kể các quan hệ mật thiết khác của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Chẳng trách thiên hạ bàn tán xôn xao là ngài Phó Thủ tướng chịu chi, sẵn sàng bỏ tiền tỷ để chạy phiếu tín nhiệm.


Tài sản (tính theo bất động sản) của ông Trần Văn Truyền xem ra vẫn còn khiêm tốn lắm lắm so với khối bất động sản nhiều nghìn tỷ của Phó Thủ tướng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Chỉ đạo TW về phòng, chống tham nhũng Nguyễn Xuân Phúc.

Trong khi nước ta còn nghèo, biết bao gia đình thương binh, liệt sĩ, bà mẹ Việt Nam anh hùng và gia đình có công với cách mạng đang không có một căn nhà ra hồn để ở… thì người làm quan như ông Phúc lại ra sức chống lưng cho người nhà bòn rút của cải đất nước để làm giàu cho gia tộc. Hóa ra, bấy lâu dân ta và các đồng chí của ông bị lừa, bởi hành động của ông trái ngược hẳn với những gì ông đang hô hào đầy khí thế trong các hội nghị chống tham nhũng, trên truyền thông báo chí cả nước, trong các cuộc vận động tại các địa phương.

Vậy mà, khi được hỏi về nguyên nhân dẫn đến tham nhũng, ông Phúc không ngần ngại chọn phương án đổ lỗi do người dân, cho doanh nghiệp. Vì theo như cách ông nói thì chính người dân, và doanh nghiệp đang làm hư cán bộ. Khẩn thiết đề nghị Ban Nội chính TW, Ủy ban Kiểm tra TW nhanh chóng vào cuộc kiểm tra kỹ càng để có câu trả lời với Nhân dân, không thể để câu hỏi “Sao chỉ có mình tôi?” của ông Trần Văn Truyền mãi không có lời giải đáp!

Nguồn: Internet
Advertisement

Người dân hưởng ứng phong trào:“Tôi không thích Đảng Cộng Sản Việt Nam”



Bên lề Hội nghị Ban chấp hành Trung ương lần thứ 10 Khóa 11 của đảng cộng sản Việt Nam, một số nhà hoạt động tại Việt Nam đã hưởng ứng phong trào “Tôi không thích đảng cộng sản Việt Nam”.


Họ in hoặc viết câu khẩu hiệu “Tôi không thích ĐCSVN” lên giấy, rồi cầm tấm khẩu hiệu đó khi chụp hình và đăng tải trên trang mạng xã hội Facebook. Họ viết thêm những lý do vì sao không thích ĐCSVN như: “nói một đằng làm một nẻo”, “vì trong đảng đó toàn là sâu, chuột”, “vì những kẻ tham nhũng đều là đảng viên”, …

Trong giai đoạn 2010 đến nay, nền kinh tế Việt Nam liên tiếp gặp những khó khăn, suy thoái, không chỉ do tác động của kinh tế thế giới, mà còn do sự điều hành kém của CSVN. Tình hình đạo đức xã hội xuống cấp, tội phạm gia tăng, nạn tham nhũng ngày càng tệ hại. Bên cạnh đó là sự yếu hèn của CSVN trước Trung Cộng và những đòn trấn áp với giới đấu tranh trong nước. Tất cả những điều trên đã khiến người dân trong nước “không thích ĐCSVN”.

Phong trào này không rõ do ai khởi xướng, cũng không có lời kêu gọi, phát động. Nó diễn ra ngay đúng ngày khai mạc Hội nghị lần thứ 10 Khóa 11 của đảng cộng sản Việt Nam. Nó mang nhiều ý nghĩa, thể hiện rõ nét suy nghĩ, tình cảm và lòng tin của người dân đối với Đảng CSVN ngày càng trở nên tồi tệ.

Hội nghị Ban chấp hành trung ương ĐCSVN lần này kéo dài 7 ngày, từ ngày 5 đến 12/1/2015. Hội nghị này sẽ tập trung bàn thảo các vấn đề liên quan đến cơ cấu nhân sự cho Đại hội toàn quốc ĐCSVN lần thứ 12 sẽ diễn ra vào giữa năm 2015, kiện toàn các dự thảo văn kiện cho Đại hội Đảng CSVN – chủ yếu là 2 văn kiện báo cáo chính trị và kinh tế - xã hội và một số vấn đề nội bộ khác. Đây cũng là lần đầu tiên Đảng CSVN tổ chức lấy phiếu tín nhiệm đối với các ủy viên Bộ Chính trị và Ban bí thư của ĐCSVN.

Trước kỳ hội nghị này, các quan chức cấp cao như Trần Đại Quang – Bộ trưởng Công an, Phùng Quang Thanh – Bộ trưởng Quốc Phòng, Vũ Đức Đam – Phó thủ tướng và một số nhân vật khác đã chỉ đạo “siết chặt quản lý việc truy cập, khai thác thông tin trên internet, ngăn chặn những thông tin xấu, xuyên tạc, bôi nhọ, gây chia rẽ trong nội bộ ĐCSVN” trước thềm hội nghị này và đại hội toàn quốc ĐCSVN sắp tới.

Tại Đại hội Thanh niên toàn quốc mới diễn ra tại Hà Nội, ông Nguyễn Phú Trọng có phát biểu 1 bài dài, trong đó có câu: “Thanh niên có “tâm” là phải yêu chế độ”. Một câu phát biểu bị cho là đánh tráo khái niệm, khiến nhiều người chỉ trích. Đa số người dân yêu nước thương nòi, nhưng đã quá ngán chế độ toàn trị và chính quyền tham nhũng của CSVN.

Chắc hẳn ông Trọng và các “đồng chí” của ông sẽ không vui khi thấy người dân, đặc biệt là những người trẻ tuổi cầm khẩu hiểu “Tôi không thích ĐCSVN”.

Thật đáng khâm phục những con người dũng cảm trong nước, dám công khai nói lên suy nghĩ của mình về chế độ CSVN, đặc biệt trong giai đoạn CSVN trấn áp mạnh tay những người bất đồng chính kiến như hiện nay. 






 Nhật Nam / SBTN



“Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”



Kính gửi: ông Trương Tấn Sang, 
Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.

Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng Mai – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430

Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Đề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.

1/ Phán xét về mại dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt. Ai cũng cho nó là xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ.  Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách quan. Nó hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại đến ngày nay và chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.

Đừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.

2/ Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.

a/ Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ phong kiến mục nát, suy đồi. Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách câu kết với quan lại, sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều không nói rõ, nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”. Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”, để bắt bớ, đánh đập, tra người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô lại.  Chỉ dám mong 1 điều thật nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em được “cốt nhục vẹn tuyền”. Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật là cao thượng.

Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái khác, khi bước chân vào chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong kiến vô pháp, vô luân đã dồn họ đến bước đườn g cùng.  Thúy Kiều tuy chỉ là gái lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm, Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh bỉ nàng.  Ông mô tả nàng có tình cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông cảm. Sống trong đống bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ đê tiện: Tối chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩmình phương diện Quốc gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?

b/ Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam Cao mở đầu: “Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng:“Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏkhông, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc giả vẫn hiểu: “Đó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều thằng Chí Phèo khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Đời không thể thiếu vắng Chí Phèo”.

Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng Hương Giang” là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi miệng… Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng Hương Giang”.

Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên tri. “Ngày mai huy hoàng” đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá già. Thay vào đó, hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại dâm đâu có mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng dụng cả công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp thị ở ngay ngã 3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây, sườn đồi)

3/ Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người.  Trên cơ thể mỗi con người, có nhiều bộ phận.  Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt động, chức năng ấy sẽ bị suy thoái.  Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê.  Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo “định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.

Đổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người ta không nói được. Người ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với ai. Không phải tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại.  Lúc đó, ta ăn nói giống như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ.  “Đè đầu cưỡi cổ” thiên hạ, những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý.  Đâu hay: Ngồi trên lưng người khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.

Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không trọng lượng nâng đỡ, xương của phi hành gia không phải làm việc như bình thường. Lâu dần, nó sẽ bị thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và chế độ riêng để nó phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế nhà nước. Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại, dựa trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước.  Trước sau, chúng cũng phải chết. Đó là những sự thực hiển nhiên.

Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi già-trẻ; ốm-khỏe có tần xuất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không được “cọ sát”, dẫu có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ – ung – nhọt dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó.  Đó là thường thức cơ bản của phép dưỡng sinh.

4/ Chẳng cứ Việt nam, nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo lí và qui luật cung – cầu:  

a/ Với người đi mua dâm:  Xin không nhắc đến “một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích đi lùng gái trinh như Lương Quốc Dũng. Cũng không xét đến những những bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường hợp có nhu cầu thật sự và mong nhận được sự thông cảm của những người, mà tối đến, vợ chồng vẫn còn được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn: Có người, vợ chết sớm, để lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe, nhưng tình yêu mãnh liệt với người vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa. Ông ta ở vậy để nuôi con. Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng, ông ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?

Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt giường hàng chục năm trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có một lời phàn nàn, cáu gắt trong chừng ấy năm trời.  Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ một người nào khác giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế gian này, hỏi có mấy người được như vậy.  Đặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn hòa hợp âm-dương.  Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm không?

“Tốt mái, hại sống”, câu này ai cũng biết.  Chắc chắn, ông cũng quen nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như con trâu trương. Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp” là điều chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những bà hom hem, bệnh tật.  Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng trầu, đầu đội lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó đỡ đần cho.  Nay, làm gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là không chính đáng, nhưng có nên thông cảm cho bà vợ của ông ấy không?

Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở Việt nam, do điều kiện, họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có tập quán thoáng đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?

Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy anh ta làm chồng. Nhu cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?

Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự nghiệp, nên họ lập gia đình muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với bạn học. Không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ quan”. Họ cũng không muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?

Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa.  Nhưng sợ phải làm mất thì giờ qúy báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.

b/  Với người đi bán dâm:

Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi tại 544 đường Láng – Đống đa – Hà nội.  Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có dịch vụ mại dâm.  Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu nhân viên. Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi phải làm cái nghề này.  Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể ông nghe một trường hợp:

Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc ở chỗ tôi. Cháu nó không đẹp, ăn mặc lại giản dị.  Nhưng nhiều người thích nó.  Ai rủ đi ngủ, cháu cũng đi.  Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu không hề đua đòi, chưng diện.

Tò mò, tôi có hỏi cháu.  Nó khóc, rồi dẫn tôi về thăm nhà. Đến nơi, tôi bàng hoàng.  Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ.  Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều tranh xiêu vẹo.  Ruộng đất không có.  Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh thân mình, để cứu cả nhà.  Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà nội để kiếm tiền.  Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất cả các em được đi học.  Còn lại, để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp 4.   Đối với gia đình cháu, đó là mơ ước, tưởng như không bao giờ là hiện thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng, khác hẳn với thái độ của những người CS các ông.  Họ luôn ân hận, xót xa vì mình không giỏi, nên con cái phải chịu khổ. Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm với hoàn cảnh của cháu. Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi. Trước khi ra đi, cháu nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”.  Tôi hiểu, mình không được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu để quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.

Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có xứng đáng được ta tôn trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Đứng trước cháu, tôi có cảm giác, mình bị lùn đi.   Còn ông, ông thấy thế nào?

5/  Bây giờ, với tư cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng tôi: Các ông luôn gào thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” xã hội Việt nam. Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ tú của chúng ta thất nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được chính bản thân mình. Nói chi đến gia đình.   Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn không? Không có tiền, con cái của họ có được các ông cho đi học không?  Không có tiền, ốm đau các ông có cho họ được đến bệnh viện không?  Không có tiền, lại thất học và vô nghề nghiệp, các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?...

Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả lời.  Đó là “Không”.   Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này “Bụng đói, đầu gối phải bò”.  Đường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra mà kiếm ăn.   Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.

Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài, vô dụng.  Làm lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000 ​gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Đồ Sơn).  Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS.  Đã không biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Để mà đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao động và thích ăn chơi. Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch bản này không: Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc, chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng đấy, ông ạ) – Xin hãy bố trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông, các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi bầu những người có tài, có đức lên làm thay  – Họ sẽ lo cho chúng tôi”. Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?

6/  Ông ạ, đã có ai nói với ông về những sự thật này chưa:

Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma cau...?   Nhiều phụ nữViệt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc, Đài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”?  Có phụ nữ Việt bị đặt trong lồng kính để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Đại Hàn?  Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giết. Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng Trung Quốc.  Tình trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bịngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay và vứt ra đường khá phổ biến.

Cuối năm 2013, ba cô dâu Việt Nam là Tô Thị Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị tại Bệnh viện thần kinh thành phố Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là nạn nhân của lấy chồng Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân tàn thì bị đuổi ra khỏi nhà…Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị khai thác như súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại .”. Báo Dân trí ngày 18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.

Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ như một món hàng, bị bọn ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai?  Đó không phải là quốc nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc nhục? Trước thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục nhã và xấu hổ không?

Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin thít, chẳng dám ho he - thể hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn hoang, tỏ rõ bản lĩnh anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi không thôi. Đó là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.

7/  Cứ coi các cháu phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông.  Xin hỏi ông:

Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn? Không dám mơ có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều.  Làm đồ chơi trong nhà nghỉ kín đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho nhà nước đỡ xấu mặt hơn?

Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa mại dâm + chăm sóc sức khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát nguy cơ truyền nhiễm bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?

8/   Tiếp xúc với những thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề thích.  Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã – Huyện – Thành phố - Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng tay hơn chục tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà các ông. Còn dân gian, đơn giản hơn nhiều.  Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn nạn, một lũ cướp ngày.  Ông Chủ tịch có cách gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế không?

9/  Thưa ông Chủ tịch, sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?

Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ có những bài như thế.  Lí do thật đơn giản.  Đơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông nhiều lần, nhiều cấp trong hơn chục năm rồi.  Nhưng, chính quyền CS của các ông vẫn giả câm, giả điếc.  Để tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống, chui sâu vào trong hang.  Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao cường, các ông vẫn chưa chịu chui ra.  Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến chuyện trả tiền.  Đối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ nhục, thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng tiền ăn cướp.

Đây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân quyền của chính quyền CS Việt nam.

Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào hang vẫn chưa đủ “đô”, nên các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như không có nó và hiển nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của tôi. Về việc này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước.  Nhưng, những lần sau, lượng khói sẽ tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra.  Đừng cố thủ. Chết, uổng.

Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt nam, những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”.  Đề tài này, cũng không đến nỗi khô khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm nhiều bữa”.  Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng đầu của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không?  Xin ông:  Chớ có cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và nhớ đừng có dùng bạo lực như lũ khùng điên.  Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ có mỗi một cách, đó là giơ nắm đấm lên.  Đừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.

Chào ông.

Nguyễn Tiến Dân